Hôm nay là 1 ngày đẹp trời, thời tiết thật mát mẻ và phù hợp với những bữa cơm cuối tuần đầm ấm bên gia đình, bạn bè…Nhưng ở đâu đó vẫn có những con người đang miệt mài với công việc của mình. Ai đó đã nói : chọn nghề là ước mơ, là khát vọng nhưng tìm được nơi phù hợp lại là một cơ duyên. Mà nếu đã là cơ duyên thì càng khó khăn sẽ càng cố gắng chứ không từ bỏ.
Vô tình đi qua khoa Y học cổ truyền & phục hồi chức năng, bắt gặp 1 hình ảnh thật đẹp của nữ điều dưỡng và bệnh nhân…bất giác tôi đã tự mỉm cười. Thật đúng với câu nói “Nơi ấm áp nhất chính là lòng người”
Là 1 bệnh nhân đang điều trị phục hồi chức năng (PHCN) do di chứng của tai biến mạch máu não, bệnh nhân Đỗ Thị Son ( Quê Quảng Thọ – Thành phố Sầm Sơn – Thanh Hoá) đang được nữ Điều dưỡng Nguyễn Thị Ly cắt móng tay trước khi làm các kỹ thuật PHCN. Sau lớp khẩu trang của người bệnh được nữ điều dưỡng chăm chút từng cái móng tay ấy, ai cũng có thể nhìn ra nụ cười nhẹ nhàng và sự tin yêu. Đó không phải là cảm giác xa lạ hay giữ ý đối với người bệnh và nhân viên y tế, đó là cảm giác của tình thân, là cảm giác gần gũi thân thiết như đối với những người con, người cháu trong gia đình…. Mặc dù đây chỉ là 1 hành động rất nhỏ nhưng rõ ràng có tác động mạnh mẽ đến cảm xúc của bệnh nhân – những người cực kỳ nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Gần 20 năm đi làm, nghề đã dạy tôi “những thứ đẹp đẽ và giá trị được lưu lại trong mắt người đối diện nhưng những cử chỉ đẹp, những hành động nhân văn sẽ được lưu lại trong trái tim người khác”.
Thực tế cho thấy, trong lĩnh vực nghành Y thì không có công việc nào là nhàn hạ và dù làm công việc gì cũng cần có cái “tâm”. Nghề Điều dưỡng lại càng cần hơn khi hàng ngày phải chứng kiến sự đau đớn, âu lo thậm chí là tuyệt vọng của người bệnh. Bởi vậy, bản thân điều dưỡng Ly cũng như tất cả đồng nghiệp của chị đều hiểu trách nhiệm của mình lớn đến nhường nào trên con đường khám chữa bệnh đầy gian nan, vất vả ấy. Không chỉ giúp bệnh nhân giảm bớt những cơn đau, kiên trì tập cho người bệnh từng bước đi, đẩy lùi những căn bệnh hiểm nghèo mà còn phải là điểm tựa, là chỗ dựa để bệnh nhân vượt qua áp lực tâm lý, khó khăn khi trị bệnh. Và xin được nhấn mạnh lại 1 điều “ nghề Y – tài thôi chưa đủ mà còn cần cái Tâm đối với nghề ”.
Cũng là người công tác trong nghành Y, tôi thật sự tự hào khi xung quanh tôi có quá nhiều những đồng nghiệp vẫn luôn giữ được chữ Tâm toàn vẹn như thế. Dù ngoài kia còn không ít những cái nhìn không tốt, những lời nói không hay đối với nhân viên y tế thì ở đây, ngay bên cạnh bệnh nhân các Điều dưỡng vẫn ngày đêm miệt mài tận tâm, tận lực chăm sóc bệnh nhân bằng cả tấm lòng bao dung, ân cần và sẻ chia.
Rồi từng ngày ta thấy yêu hơn
Bởi điều dưỡng là nghề không thể thiếu
Chưa ai hiểu rồi người đời sẽ hiểu
Càng yêu nghề tha thiết Điều dưỡng ơi !
0 Lời bình